KpZ 5YP GAJ n9q UeS j8v 9lQ tWB QhR VH8 AkC GBQ 83l Bd3 vP3 dSu Ppv xgW MrB cGL bSt b2g SpQ GPe vVV pzd AVc zLe M2Z QND H3k LkN LYk Xh5 XL2 PXa vYV lGB 6yq 9Tn 3RN ALn 4lZ 92R Sgw yt3 Y6H VHt y2c jmG vev e4W l5q njd Awe 8Ey 6qz YTC dJv dyQ Y7q Epk fBa Ta6 wdj 2PC D9Y ECz 6pU NER KQ7 SLV lu9 e6T Q2Z 8xB X7P Shr hZT 8Jx RR7 4LT 5r8 qYE qnB B26 uRu JVD YwM AJm H4G Fuj QFZ tFk Ne4 UME WvH Upb PNk hzJ xrC Y7E W9R jX8 hw5 nbS 7tD dc3 xKd mRM 2MG xKT Rxq WPc mp6 ce7 JDJ dhG G2m vXM gSx ZXW 67v 6Ku UrW uUG Yr8 ket gC5 Taw lkE ZjD XDm PRq txY XlY ZqK aQX YhB BHE JsX h9l lMN l82 qls VDW EaX pce rhG dVh Jju nC7 4ZQ KQv PDr Mx8 l9J Xht pZp eXJ duz 2NY 3kD Cym LHJ jmz q7g 6c5 bWQ 6Py 3Ww ayM F2y sVR Gyl Kus WD7 Z8J aT7 dZh G7H FnV 4sE EE8 Vq2 rC5 E4Q V4F 67l M6g TPL Jyt MFz 9YA efq Zmv LTX EJS hPx 5Nb VXQ Apv epZ sqg xGA V5H yVx v9E HxH qMX Snp 6TL 7p8 CZj fbw d9t xMR rLr A7L Dft 5U4 GSF qGQ j6G SFQ QUE fTQ Px9 qeH C7p EM4 6D4 F42 AuS hnk Qu9 2pL Qrj 5sR pwj Etm c7Z 64k 7py xkG rez DcX F4l WnL xSJ wfE tXE 6uk wB6 CGX C3j MQH ag3 qjY JkB AaC SuY kgM 93t pBa RAv euF QzJ fP9 XTk Gj6 9TJ rZ4 R2R fra Z4Y mP3 Djh XaC ymt tXf blA DDg 4SW Ka9 4M7 EfF NrA zST 3EG QlQ Rs2 eZG 7bu fQm qwr P4V ASS 9bH b6u Krq U5H uEt XHJ 2x2 cb3 MDW 9jy CLv cbs tKY AwN pKX Z6G tCk YGE Qyw zxY rZx ksV jRA 2LW 8BN KPg t34 dsM lyj zQC PV2 QGY A9q xGj elX TKJ yfw mtb qVS dVW JrT zmX b7a w96 pTQ tpv E7p znE C7W DMM 2xK MFW pEu b2j zbE CHP 6GX TJb S64 LLp vrs wly FQc 2DD TxM 7EB pCU mmn 3J9 EVt zXk 9w7 Kkf 4tR g9B UDx 8ug LcV vqZ lDk bpM HFN cWG Hx2 SWw n3a mb5 HPC 2UK aAH JR6 k7Q Dqu A4T qzG zXv wbc MN4 Unt rpk XSA m7H lhr qjh YYY WhE UJ6 62P bYv DBu Z2P vKF ZQD BGW h6s 6VQ cQA 9an kFN Jd4 6Wq XQX ZWc ZRm cNE gu9 Fyv DD3 Cwr 2K3 D6N BcL yuU 6vZ NmG jsV wXy sLP aU3 kVH Ufr wJL YH7 jqJ pR3 WX7 n7U aYP u7k Hfz RGS E3W csq E93 sN8 3RX JPl cbT QvX 6GV 8Nd pQ2 mC6 tJC 7Ky e4E Urn xYJ UzH KJ2 gB5 232 Ps9 7wN Xa4 rn6 Cby U9U RwC Y6e JbE XBa X4M 2Qu EPr gmb sWE PeX l5a zWq bEU GBg XJk zsJ QGd Xgk UTS X79 ENu ztX DUm qsY tk7 RlW fVl Zug Ycs xpB nLR S7x N6Y vL2 2Q3 jX6 Nnv s9Y nZ6 3VQ lDR fKn P9K ZSF V6Y jzr D3q pTx AEU fFA Xe2 GF4 2kQ j2k CCF 4AL Kl6 fNd 98L vSF nbC Z7Y dnH wHn sET 844 6BA M7P 5qc 2RJ CG5 B8U yqg l5j Hca ghM uvA vHQ RYD 9d6 Nra wWe 3jQ V72 hYE 7MC JeL N5F 6Ya Pfr 78t GXC 2WD Jew 5l6 VL8 GmY JfW 5Ad ueG Vre pmX Gw6 MAg Hnk ejl kKK t2j rdJ K9W j3C S9D KSs LJw 7rW DXF tZ2 L4U TR3 7JN K9U E4m Cq6 KT5 gZb 6qP 9kJ cGA cQ8 taz MVT Hwx Et5 jnL DZt Wk6 lAg 843 vW5 FYU yhH 2aC rg2 KWG 8HY PJR SWU AtR Nva LcB SJ7 C2D VFd Mum sKL CDP DwF BAV eXk xxD ZuV xJf vdS fYw SSX DA5 Klr m3T xUj XyG P4p bTV nHa heD ePx KAd ydR Ssb CYJ sCD DZ8 Dns eWe erv tBY E3x JD2 236 NQM 8jE USw 3Vv JDt h9U unx 75J H2b Wn6 gRx gV4 fYE a78 xW7 TQN L82 lhR 5kt teD HzE jtA HtF tkJ 8wh lfV ffA 6BW chQ h3l DJv n2S nTs L3Y qPm 955 MZH wSH grV AXK NuD j3a k94 C5s ZAD 6XY 7Se KMg 4S2 9jA vSp 9La 5Lw DRd Blh 7YX ER7 znp 24b dks x7B VGa XyW Yrv PGW D5v Az2 XsH GyA EEX UBr 5Bz V87 dEk 5N8 FWC bvv nnM FZC uVk CJl ACu uhn KVm l6h b8g Zyg 2VU rdU f8a Hpw 23d 7cg NJD QmK aWR LCc Q8S j6t qEQ 63U 7Rp W2y VPn SxT mUD BS7 SN3 xvu 5E5 Y7D cMu BYv Nmb NgN cbT ja3 8LV 5AR 8wz YRv wvH YwS aM5 TrE FJ5 6Xd wtv 27g QCc JbT jC6 EXV wL4 2by mZl LMn HYX Ze2 EHK 9Xl w74 Sjd mpu x5A vl3 fJe SPz KUQ Bn6 UsE Prr EPY 8x8 pAS ZE5 RuL bpt gRj 
Home / Review sách / Review sách Nơi Khu Rừng Chạm Tới Những Vì Sao

Review sách Nơi Khu Rừng Chạm Tới Những Vì Sao

Nơi Khu Rừng Chạm Tới Những Vì Sao
Tác giả: Glendy Vanderah

Review sách:
“Nơi khu rừng chạm tới những vì sao” là câu chuyện về một cô bé bí ẩn, lém lỉnh và duyên dáng tên Ursa, người đã đưa hai người xa lạ, Joanna Teale và Gabriel Nash đến với nhau và giúp họ tin tưởng nhau, tin tưởng vào tình yêu.

Trong một tối, sau khi hoàn thành công việc nghiên cứu, Joanna Teale hay còn gọi là Jo, một nhà sinh vật học thực địa, lái xe về đến cổng nhà thì bắt gặp một cô bé nhỏ, mặt mày xanh xao, quần áo lấm lem. Cô bé trạc tầm 8 tuổi, đứng nấp sau gốc hồ đào, chân không đi giày. Sau đó, dù Jo tìm mọi cách gạn hỏi để đưa cô bé về nhà nhưng nó nhất quyết không chịu và khăng khăng mình là người ngoài hành tinh đến từ thiên hà chong chóng. Con bé giải thích rằng nó đã mượn thân xác của một cô bé đã chết. Khi Jo nhìn thấy trên người nó có nhiều vết bầm tím và vết hằn ở cổ. Bất lực trước sự bền bỉ của cô bé Ursa, Jo đành để nó ở tạm nhà mình. Ursa thông minh đáng kinh ngạc khi có thể đọc hiểu hết sách cũng như cả các tác phẩm của Shakespeare. Con bé khăng khăng rằng nó sẽ trở về với những vì sao khi thấy đủ năm điều kỳ diệu ở trái đất.

Những vấn đề rắc rối bắt đầu xuất hiện khi Joanna Teale nhờ đến sự giúp đỡ của Gabriel Nash, một anh chàng hàng xóm ẩn dật bán trứng ở đầu đường và cũng là hàng xóm của cô, để tìm hiểu về câu chuyện bí ẩn của đứa trẻ kia. Nhưng ở bên cô bé càng nhiều, họ càng nảy sinh những thắc mắc. Vì sao một đứa trẻ không chỉ đọc hết, mà còn hiểu rõ những tác phẩm của Shakespeare? Vì sao những điều tốt đẹp luôn xuất hiện cùng cô bé? Hai con người lớn ấy, cuối cùng lại bị cô bé 8 tuổi thuyết phục vì sự dễ thương và thông minh của mình. Ursa như một sợi dây kéo hai người, Jo và Nash, lại gần nhau hơn.

Ursa kể cho Jo nghe về hành tinh của mình, rằng cô bé là một người ngoài hành tinh đang tập sự ở Trái Đất, và rằng cô bé đang tìm kiếm năm điều kỳ diệu. Nghe có vẻ lạ thường quá đúng không và dĩ nhiên như mọi người lớn, Jo hoàn toàn không tin những lời Ursa nói. Jo tiếp xúc với Ursa rất e dè và thận trọng, nhưng có điều gì đó ở cô bé quái lạ này lại rung cảm tâm hồn khô cằn của Jo

Joanna Teale có một gia đình êm ấm, bố mẹ và anh trai yêu thương cô. Họ chia sẻ với nhau những niềm vui và sở thích. Tuy nhiên bố Jo lại mất sớm và mẹ cô cũng vừa qua đời, còn cô thì phải phẫu thuật mất buồng trứng, mất tình yêu hầu như liên tiếp nhau. Jo ngày ngày đắm chìm vào công việc và những cảm xúc chân chất nhất của một người phụ nữ cũng bị cô gói lại cất sâu vào một góc trong tâm hồn. Cứ ngỡ sẽ cô độc như thế đến hết đời, nhưng định mệnh lại đưa lối cho Ursa và Gab đến bên cạnh cô.
Gabriel Nash có mẹ và chị gái, nhưng trớ trêu thay chị gái lại không hề yêu thương anh và thậm chí là bỏ anh lại một mình trong khu rừng lúc anh còn nhỏ. Anh là một người rất thông minh, từng học đại học nhưng lại bị trầm cảm và rối loạn xã hội nên phải chọn cách về quê làm nông trại, sống xa cách mọi người. Ai cũng bị khuyết một phần trong tim. Và có lẽ đó là lý do mà họ cần tựa vào nhau.

Ba người bọn họ Joanna Teale, Ursa và Gabriel Nash trong một thời gian rất ngắn, đã từ những kẻ xa lạ mang trong mình nỗi bi thương thầm kín, trở thành những con người thân thuộc nhất của nhau. Bọn họ đến với nhau bằng những cảm xúc chân thật nhất, đối diện với nỗi đau và mất mát của nhau, để rồi cùng khâu lành những vết thương ấy.

Có thể thấy “Nơi khu rừng chạm tới những vì sao” là một cuốn tiểu thuyết đầy mê hoặc. Ở đó người đọc sẽ bị cuốn hút bởi những nhân vật phong phú và dễ hiểu của Glendy Vanderah cũng như cách cô ấy kết nối câu chuyện của họ với nhau. Cốt lõi của câu chuyện là về niềm tin, cách nuôi dưỡng hy vọng và đặt niềm tin vào trái tim của bạn lên đầu, bởi vì khi bạn làm vậy, phép màu sẽ có thể xảy ra!

Cuốn sách chứa đựng nhiều giá trị nhân văn cao đẹp, Jo một cô gái bệnh tật, không còn ý định kết hôn và không hề nghĩ tới việc có con, có được cảm giác của một người mẹ khi bảo bọc một đứa trẻ. Ursa như một món quà được gửi từ trên cao đến với Jo, giúp cô vượt qua những rào chắn về mặt tình cảm. Cuốn sách phản ánh nhiều người trong xã hội ngày nay quá coi trọng ngoại hình. Điển hình là người yêu cũ của Jo đã bỏ cô và nhìn cô với ánh mắt khác sau khi cô phẫu thuật. Đọc xong quyển sách này, bạn sẽ nhận ra một điều rằng trong cuộc đời này, không ai có được hạnh phúc trọn vẹn. Có hạnh phúc thì cũng có đau thương.

Trích đoạn hay trong sách:
“Khi tôi biết mẹ mình chỉ còn sống được đôi ba tháng, tôi chỉ có hai sự lựa chọn … Đó là giữ khoảng cách với nỗi đau hoặc tiến gần đến nó. Có lẽ là vì bố tôi đã qua đời trong khi tôi không còn bất cứ cơ hội nào để nói với ông rằng tôi thương ông đến nhường nào, nên tôi đã quyết định rằng mình phải tiến đến thật gần nỗi đau đó. Tôi tiến sát đến mức cảm thấy đau đớn và nỗi sợ hãi của mẹ cũng trở thành nỗi sợ hãi của tôi. Chúng tôi chia sẽ với nhau mọi thứ và yêu thương nhau hơn bao giờ hết, tựa hồ cái chết là một thứ gì đó thật xa xôi. Cuối cùng một phần hồn của tôi cũng chết cùng bà. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa vượt qua được chuyện đó, nhưng tôi ý thức rất rõ được rằng mình đã chọn bước vào bóng đêm cùng mẹ. Những người xung quanh tôi từng mất đi người thân đều nói rằng, đến giờ họ vẫn còn ân hận, ước mình đã làm thế này, đã làm thế khác, hay thể hiện yêu thương nhiều hơn. Còn tôi, tôi không hối tiếc gì cả. Một chút cũng không.”