Giữa hai chúng ta
Tác giả: Sally Rooney
Đôi nét về tác giả:
Sally Rooney (sinh năm 1991) Là tác giả trẻ người Ireland. Tác phẩm của cô đã sớm xuất hiện trên các chuyên trang như The New Yorker, New York Times, Granta and The London Review of Books. Cô là người chiến thắng giải nhà văn trẻ của năm trên tờ Sunday Times (2017).
Review sách:
Giữa Hai Chúng Ta là câu chuyện đầy mê hoặc về tình yêu, tình bạn cùng những mối quan hệ phức tạp của giới trẻ. Bằng sự nhạy cảm và sắc bén, Sally Rooney đã viết một cuốn tiểu thuyết với chiều sâu, sự tinh tế, sâu sắc và cả sự đau lòng lay động tâm can, đảm bảo sẽ làm mê đắm bất cứ người đọc nào. Đây có thể coi là một tác phẩm đầy xuất sắc đại diện cho ý nghĩa của tuổi trẻ và tình yêu thời nay.
Tác phẩm được tiếng vang lớn ngay sau khi xuất bản, đã bán được hơn 1 triệu bản tại Vương quốc anh. Cuốn sách này đã dành được nhiều giải thưởng ấn tượng như “Tiểu thuyết Ireland của năm” và cũng là “Tiểu thuyết hay nhất” tại giải sách Costa, và là best seller của The New York Time.
Giữa hai chúng ta là câu chuyện về Connell và Marianne và mối quan hệ giữa họ. Marianne là một cô gái thông minh và có xuất thân từ gia đình giàu có, thế nhưng trong suốt quãng thời gian học trung học cô không hề có một người bạn nào ở trường và bị xem là người lập dị, cùng lúc đó là bị bạo hành về tinh thần ở nhà, khi mà mẹ cô luôn cho rằng những hành động tấn công mà cô phải chịu đựng từ anh trai đều có là do cô gây nên.
Ngược lại, Connell là chàng trai sinh ra trong một gia đình ở tầng lớp lao động không được nề nếp cho lắm. Lorraine mang thai cậu khi mới 17, cậu sinh ra mà không biết mặt cha mình là ai. Trái ngược Marianne, dù hoàn cảnh không mấy khá giá, Connell lớn lên trong tình yêu thương và săn sóc của Lorraine. Cậu nhạy cảm và hướng nội, cậu đọc nhiều, nhiều hơn thảy bất kỳ đứa bạn nào mà cậu vẫn chơi chung.
Ở trường trung học, trong khi Connell cực kỳ nổi tiếng, là thành viên của đội bóng và được yêu thích, thì Marianne chỉ là một cô nàng lạ lùng, cô độc, luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Mẹ Connell dọn dẹp và giúp việc ở nhà Marianne vài ngày trong tuần. Connell thỉnh thoảng lái xe đến đón mẹ, cậu gặp và chuyện trò đôi chút với Marianne, nhưng họ chưa bao giờ chào hỏi hay tán gẫu với nhau ở trường.
Những lần gặp gỡ của cả hai tại nhà Marianne biến thành nụ hôn đầu, để rồi dần dà bước vào một mối quan hệ vụng trộm bí mật, họ lén lút làm tình với nhau nhiều lần. Trong những đêm nằm cạnh nhau, họ chia sẻ những câu chuyện, những suy nghĩ và cảm xúc sâu thẳm trong tim với người kia. Họ đồng điệu và thấu hiểu nhau, nhưng sợ hãi mọi người ở trường phát hiện chuyện đang xảy ra. Nỗi sợ khiến Connell phớt lờ Marianne, mời Rachel đi vũ hội. Sự tự ti và lo lắng việc người khác sẽ nghĩ gì về mình khiến cậu lặng im khi nghe Rob và Eric đưa ra những lời bình phẩm và nhục mạ sau lưng Marianne, dù cậu thật sự thấy buồn nôn và phát ốm về điều đó. Còn Marianne, cô sợ mọi người phát hiện ra cách mà Connell đối xử với cô, rằng cô thậm chí còn không đáng để được coi như một người bạn gái bình thường. Nỗi sợ, một phần xuất phát từ cách biệt giai cấp xã hội, nhưng bản chất vẫn do môi trường sống và tính cách của hai nhân vật.
Sau đó, một lần nữa Connell và Marianne gặp lại nhau tại trường Đại học Trinity. Lúc này, khi Marianne đã tìm thấy giá trị, sự tự do của mình trong môi trường mới, thì ngược lại, Connell đứng bên lề mọi cuộc chơi, ngại ngùng và đánh mất đi sự tự tin. Trong suốt những năm học đại học, Marianne và Connell vẫn gặp gỡ và hẹn hò với những người khác. Nhưng tận sâu bên trong, họ bị cuốn hút và không thể cưỡng lại bởi đối phương. Những tưởng cả hai sẽ thoải mái bên nhau, nhưng mỗi người đều đang phải vật lộn với cuộc sống của bản thân và quên mất việc sẻ chia với người kia. Hiểu nhầm và nỗi tự ti sâu thẳm bên trong đã đẩy Marianne và Connell đi rất xa. Marianne sợ Connell phát hiện cô không vẹn toàn và chỉ là một thân xác hoang tàn đầy thương tổn. Còn Connell e ngại bởi nỗi tự ti về giai cấp và những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Cuốn sách không chỉ khai thác mối quan hệ tình cảm giữa các nhân vật mà thông qua đó còn cho thấy các xung đột về giai cấp và địa vị xã hội.
Trong quãng thời gian đại học, cô trở nên hoạt ngôn và quảng giao hơn, nhưng sâu bên trong nhân vật này, mình chỉ thấy những vụn vỡ và tan nát. Người thân hờ hững và đối xử với cô không khác gì kẻ xa lạ, cùng với nỗi tự ti khi bất kỳ ai lướt qua cuộc sống đều cho rằng cô là một kẻ lạ lùng và khác biệt. Tất cả khiến Marianne ngộ nhận rằng, cô chỉ là một bản thể nằm ngoài cuộc sống, một người thậm chí không đáng để được yêu thương và trân trọng. Có một điều mà trong quãng thời gian từng bị trầm cảm mình nhận ra, đó là khi nỗi đau về mặt tinh thần quá lớn, đau đến nỗi tê liệt cảm xúc, người ta sẽ tìm đến những nỗi đau về mặt thể chất, như một kiểu để quên lãng và che giấu đi nỗi đau tinh thần, hoặc có chăng là để xác nhận rằng mình vẫn còn cảm giác.
Còn Connell, sau khi tốt nghiệp trung học, Connell rời khỏi Sligo với mong muốn sẽ xây dựng một cuộc đời mới ở Dublin. Cậu muốn quên đi những việc làm không đúng đắn hồi còn chơi với Rob và Eric thời cấp ba, cũng như gạt bỏ những định kiến xã hội về bản thân, đó là một chàng trai đến thị trấn nhỏ và xuất thân từ tầng lớp lao động, một đứa con không cha và gia đình thì chẳng mấy nề nếp.
Nhưng rồi, cậu nhận ra tất cả những nỗ lực ở Dublin đều vô vọng. Cậu phải ở chung phòng với Niall, cả hai sống trong căn trọ ẩm mốc và vào mùa đông thì lạnh đến run người. Cậu thậm chí không thể mở lời với Marianne để mình ở lại chỗ cô trong vài tuần cho đến lúc tìm được việc làm thêm khác trang trải cho cuộc sống. Và cái cách mà mọi người nhìn nhận về Connell, ừ thì cậu trông cũng điển trai đấy, nhưng suốt ngày chỉ bận quần áo thể thao và đi mãi đôi giày Adidas cũ đến mức không thể cũ hơn. Rồi cái tính hướng nội và nhút nhát khiến cậu chẳng thể mở lòng với bất kỳ ai, ngoại trừ Marianne. Cậu thấy những người bạn ở Dublin toàn những kẻ dị hợm, những kẻ tỏ ra thông minh, tham gia trao đổi và tranh luận hăng hái trên lớp, nhưng thậm chí còn không thèm đọc tác phẩm gốc.
Ở Marianne và Connell, mình cảm thấy một sự hòa hợp gần như là toàn vẹn giữa hai tâm hồn, cả hai đã cùng sẻ chia những tháng năm tuổi trẻ với nhau, cùng trải qua những vấp ngã và đớn đau. Ở họ còn nhiều điều chưa nói, cũng như nhiều hy vọng và khát khao, nhưng chí ít, cả hai đã trao cho nhau những điều tốt đẹp nhất.
Trích đoạn hay trong sách:
“Cô ghét kiểu người mà cô đã trở thành nhưng lại quá yếu đuối để thay đổi. Thậm chí đến cả Connell cũng không chấp nhận được, cô đã trượt đi quá xa. Ngày còn học cấp ba, họ giống nhau, bối rối và đau khổ. Và cô đã tin rằng, nếu hai người có thể trở lại vị trí đó cùng nhau, mọi thứ sẽ về như xưa. Nhưng giờ thì Marianne biết rằng suốt những năm qua, Connell đã học được cách hoà nhập vào thế giới, dẫu chậm chạp và đau đớn, một quá trình tự điều chỉnh ổn định, trong khi cô càng ngày càng hao mòn, xa dần khỏi chuẩn mực, trở thành một thứ méo mó không thể nhận ra và hai người nào còn điểm chung gì nữa.”